HÀNH TRÌNH DU HỌC TIẾNG ANH BÊN PHILIPPINES
2 tháng học Tiếng anh ở Philippines – Những trải nghiệm không thế nào quên Hôm qua ngồi uống bia ở Tạ Hiện với mấy bạn Nhật Bản trước học cùng trường bên Philippines sang Việt Nam du lịch, nói chuyện với các bạn – dù mới chỉ 20 tuổi đầu mà đã đi rất nhiều và trải nghiệm rất nhiều khiến tui cảm thấy có nhiều điều mà người trẻ Việt Nam cần học hỏi họ quá. Cũng nhờ Tiếng Anh mà tui có thể gặp và giao tiếp cùng họ. Cảm xúc lâng lâng nên muốn viết vài điều cho tuổi trẻ của tui nè…
Có một con bé năm ba đại học, thấy cuộc sống thiếu thiếu màu sắc, mặc dù cũng chơi cũng làm đủ cả nhưng nó muốn cái gì đó mới hơn. Tui là đứa thích đọc sách, đến cuốn “Trên đường băng” thì mê mẩn không ngừng:
“Cứ mãi ở ao làng, rồi ao sẽ cạn
Sao không ra sông ra biển để vẫy vùng?
Sao cứ tự trói mình trong nếp nghĩ bùng nhùng?
Sao cứ mãi online và thở dài ngao ngán?
Sao cứ để tuổi trẻ trôi qua thật chán?
…
Trên đường băng sân bay mỗi đời người.
Có những kẻ đang chạy đà và cất cánh.”
Thế đó, nó đã đưa ra quyết định trọng đại nhất từ trước đến giờ là bảo lưu đại học để sang Philippines học Tiếng Anh vì nó biết cuộc đời sẽ nở hoa mà 😀
Tất tần tật mọi thứ nó tự làm và đều là lần đầu tiên cả nha: Từ thẻ thanh toán quốc tế, visa, hộ chiếu, đổi tiền Việt sang USD, rồi sang Philippines sẽ đổi sang Peso nhé; lần đầu tiên đi máy bay và cũng ra nước ngoài luôn, đi 1 mình nữa chứ (lúc tui tháo dây an toàn trên máy bay còn loay hoay mãi cơ :D)
Chuyến bay tới Cebu đi kèm với những kỉ niệm không thể nào quên cho 1 đứa con gái lần đầu vượt biên như tui :D, chuyến bay từ Hà Nội đi Manila bị delay tới tận 5 tiếng đồng hồ ở sân bay Nội Bài, rồi khi sang tới Manila thì chuyến bay nối tới Cebu bị hủy (sau đó tui được biết thì đó là 1 trong những lần cực kì hiếm hoi mà cả hệ thống của hãng Cebu pacific gặp trục trặc). Khóc không ra nước mắt, nhưng giờ nghĩ lại nhờ đó mà tui lại có thêm trải nghiệm vô cùng thú vị. Lúc đó tui có cảm giác tức giận với bản thân mình và thấy mình thật vô dụng, học từ lớp 6 tới đó gần 11 năm mà tui thực sự chẳng giao tiếp được gì, trong hoàn cảnh khó khăn này mới thấy tiếng Anh nó quan trọng tới chừng nào. Anyway, vì may mắn và chút cố gắng nho nhỏ tui đã mua được vé mới bay đến Cebu – thành phố yên bình của Philippines.
Trên chuyến bay bão táp đó tui có gặp một cô năm nay hơn 60 tuổi cũng sang Philippines học tiếng Anh và bị delay giống mình. Vậy là 2 cô cháu dựa vào nhau ở sân bay xứ người. Cô bảo, học tiếng Anh để nói chuyện với con với cháu đang sống ở nước ngoài vì sợ cháu không thân được với bà. Khi bị hủy chuyến cả hai cô cháu thực sự hoang mang vì nói tiếng Anh với nhân viên tại sân bay họ không hiểu, lúc đó điện thoại hết pin nên không liên lạc được với ai để nhờ giúp đỡ. Người thì mệt, mặt méo xệch nhưng vẫn phải tìm cách giải quyết. Vì cô lớn tuổi và cả 2 cô cháu nhiều đồ nên tui phải chạy đến các quầy và hỏi. Dù có cố gắng diễn tả bằng cả tiếng Anh cùng ngôn ngữ cơ thể, họ cũng chịu vì không hiểu. Thực sự bức bối khi mà không thể hiểu những gì họ nói. Nhưng lúc này bản năng sinh tồn trong tui được đánh thức, tui đi mua sim và nạp điện thoại để liên lạc với anh quản lý của trường. Đến tin nhắn điện thoại cũng toàn Tiếng Anh, tui loay hoay mãi mới có thể cài mạng và gọi điện. May mắn, anh quản lý bắt máy và anh giúp cô cháu tui nói chuyện với nhân viên ở sân bay và dịch lại. Khổ thật đó khi nghĩ về giây phút mà chỉ cần Tiếng Anh cũng có thể làm rất nhiều việc. Nhân viên họ chỉ khá nhiệt tình nhưng vì không hiểu nên cũng không biết làm thế nào cho đúng. Lúc đó tui khao khát, tui quyết tâm ngày quay về phải khác ngày hôm nay, không thì thật là xấu hổ. Vật vã, mệt mỏi, đông đúc, chờ đợi, cuối cùng chúng tui cũng mua được vé bay tiếp. Nhắn bạn nào đi nước ngoài luôn phải mang đầy đủ hành trang. Nhất là trí tuệ của mình, có Tiếng Anh, biết ứng xử, hiểu biết, có tiền (những thứ quan trọng khác về vật mình chưa đề cập nhé). Cất cánh bay nào! Và tui được bay tiếp…
Xuống tới sân bay, anh Quản lý học viên đã đứng chờ từ hồi nào, tui như bắt được vàng và chẳng còn sợ gì nữa. Tui được đưa về trường dù khá muộn vì hủy chuyến và mọi thứ như sang một trang khác, một cuộc sống mới… Tối chủ nhật đến trường và sáng hôm sau tui làm bài test đầu vào và làm thủ tục nhập học ngay sau đó. Có rất nhiều giáo viên và lớp học mà học viên có thể lựa chọn trong khóa học ESL – đúng như ý nghĩa của nó – English as a Second Language – Tiếng Anh là ngôn ngữ thứ 2.
Tui đăng ký 3 tiết học nhóm, 4 tiết học 1:1, và 1 tiết học đặc biệt. Đây là lịch học của một ngày. Buổi sáng có thể dậy bất cứ lúc nào và ăn sáng vào lúc 7:00 – 8:00. Hằng ngày sẽ có bài kiểm tra từ vựng vào lúc 7:30 – 7:50, tham gia đầy đủ mới có thể ra ngoài vào cuối tuần. Bài kiểm tra này rất hay và tạo cho người học thói quen học từ vựng hằng ngày.
3 tiết đầu tiên của tui vào buổi sáng là Conversation với thầy Michel, Public Speaking với thầy Sai, Writing Academic với cô Zia cùng các bạn Nhật, Hàn và Đài Loan. Vì mỗi nước có accent khác nhau nên phải luôn cố gắng nghe để hiểu họ nói gì. Tuần đầu tiên tui nghe không có được, các bạn nói thì tui cảm thấy khó hiểu và khó diễn đạt ý của mình. Nhưng thay vào đó, tui đã tập trung học, chỉ sang tuần thứ 2 tui đã cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm. Vì mình đã hiểu kha khá và các bạn cũng có thể nghe mình nói. Các nước bạn đến Philippines học Tiếng Anh có rất nhiều lứa tuổi nên bạn không phải ngại ngần rằng: Bạn quá già hay quá muộn để học Tiếng Anh nhé. Có chăng chỉ là bạn chưa đưa ra quyết định mà thôi 🙂 Tiết thứ 4 buổi sáng là tiết học 1:1 với cô Narvy – 1 cô 1 trò – và cô ấy đã trở thành người bạn thân nhất của tui ở Philippines. Sau đó sẽ là giờ ăn trưa và nghỉ ngơi lúc 12:00 – 13:00.
Buổi chiều là các lớp học 1:1 với các giáo viên mà tui được tự do lựa chọn. Tui đã có khoảng thời gian học rất thú vị với cô Elmie, Lordy, Jean, Chery. Theo trình độ hiện tại, các cô sẽ đề xuất giáo trình và theo nguyện vọng của học viên sẽ đưa ra lộ trình học phù hợp nhất. Bạn có thể đổi lớp và giáo viên sau 2 tuần học nếu không thấy phù hợp. Vì 1 cô 1 trò nên mức độ tương tác là tối đa, tui phải nói rất nhiều và liên tục nên khả năng Tiếng Anh lên rất nhanh. Hơn nữa tui có thể thoải mái bày tỏ quan điểm về những chủ đề trong tiết học. Học mà như chơi vậy đó, nhưng hiệu quả thì bất ngờ nha 😀 Tiết học cuối cùng là tiết học đặc biệt gồm 4 lớp Nghe, Nói, Viết và Ngữ pháp. Cả khóa học tui đã đăng ký lớp Nói và Viết, học không quá chăm chỉ nhưng đủ để tui nhận thấy sự tiến bộ rõ nét của mình ^^
Việc học Tiếng Anh cần có môi trường, học là phải dùng được chứ không phải dùng chỉ để thi nhé. Với mỗi lớp học tui có thể rèn phản xạ, phát âm, giao tiếp và bày tỏ quan điểm của mình. Trên lớp nói nhiều rồi mà khi vào thư viện cũng phải nói Tiếng Anh luôn đó. Nếu ngồi cạnh bạn là một anh chàng Hàn Quốc đẹp trai, tội gì mà không bắt chuyện nhỉ? Vừa được ngắm “soái ca” vừa được nói tiếng Anh mà. Nhưng mà nói thật nhỏ thôi, giờ giải lao ở thư viện cũng nên giữ yên tĩnh, Quản lý học viên mà phát hiện là bạn bị phạt đó 😀
Còn về việc ăn và ở 😀
Ăn 3 bữa được nhà bếp chuẩn bị. Bữa sáng thường có cơm bò xay và trứng; ngũ cốc; sữa; nước cam; bánh mỳ; kim chi. Còn bữa trưa và tối ăn theo suất, có thay đổi liên tục. Bữa tối sẽ có thời gian lâu hơn từ 5:00 – 7:00 tối vì có rất nhiều bạn tập thể thao sau giờ học. Nhưng tui thích ăn rau nhiều mà người Phillipines lại ích ăn thịt 🙁
Về vấn đề ở nè. Phòng ở của học viên từ tầng 3 – 5, có máy lọc nước miễn phí mọi tầng và trường còn có thang máy. Có nhiều loại phòng từ 1-4 người tùy theo yêu cầu và lựa chọn của học viên nhất là túi tiền của họ, mình thì chỉ đủ điều kiện ở phòng 4 người thôi. Trong phòng có ghế, bàn học, tủ quần áo, gương, tủ lạnh, bình nước nóng…đầy đủ hết. Tùy mùa mà thời tiết nóng hay mát mà bạn dùng máy lạnh hoặc thuê quạt nếu muốn nhé. Tui thì ban ngày dùng quạt – được 1 soái ca mang cho – người mà chắc tui không quên được 😀 Tối thì bật máy lạnh ngủ cho ngon.
Tui được ở với một chị người Việt Nam và 2 chị người Nhật Bản. Đây là cơ hội để hiểu thêm về cách sống của họ và cũng để rèn luyện Tiếng Anh hàng ngày. Chị June thì thôi khỏi nói, toàn chơi với mấy bạn Hàn Quốc, Nhật Bản không à. Cứ rủ em đi chơi cùng mà chưa được, có mỗi đi ăn Mango Shake cùng nhau. Còn một chị Nhật thì đáng yêu quá mức, chị hay kể về cuộc sống và công việc của mình, đợt đó bão ở Tokyo mà chị học ở Philippines nên tui cũng được nghe về đất nước Nhật Bản khá nhiều. Còn 1 bạn Nhật khác thì sống khá khép kín chỉ giao tiếp bình thường, nhưng ai cũng sống hài hòa và tôn trọng lẫn nhau.
Quần áo thì mình không phải giặt, thứ 2, thứ 4 và thứ 6 bạn sẽ mang quần áo xuống Laundry để các cô giặt và lấy lại đồ đã sạch của mình.
Ở trường còn có bể bơi, phòng tập gym, sân bóng rổ, cầu lông và lớp nhảy zumba. Tui chơi được và chơi hết à. Buổi sáng có giai đoạn tui tập nhảy sexy dance, thầy giáo Xavier nghiêm khắc quá chừng nên tui đã nhảy được rồi. Ai muốn xem clip tui nhảy hôm tốt nghiệp của chị Suri hem? Hôm nào tập xong là tui chơi bóng rổ. Tối tập gym xong thì đi bơi. Qua 2 tháng học ở đây tui cao lên đó. Chiều thứ 2 và thứ 4 có lớp nhảy zumba cực kỳ sôi động và thú vị nữa. Không phân biệt nam, nữ; không phân biệt trẻ hay già; không phân biệt Hàn, Nhật, Đài, Phi, ai cũng tập luyện hăng say cả. Các bạn nước ngoài rất chăm tập thể hình, thể thao nên toàn nam thanh nữa tú à. Bạn trẻ Việt Nam cũng phải vậy, nhất là con của Dượng nhé ( Dượng trong Tony buổi sáng đó).
Đó rồi, học ở trường từ thứ 2 đến thứ 6 nếu bạn chấp hành tốt thì sẽ được ra ngoài vào cuối tuần. Có thể là đi mua sắm, du lịch, về thăm nhà cô giáo hoặc đi khám phá thành phố.… Có nhiều địa điểm, món ăn và nét văn hóa rất thú vị mình sẽ viết ở note sau vì dài quá rồi, sợ các bạn ngại đọc. Phần này thú vị lắm luôn đó.
Sau 2 tháng, từ trình độ Upper Basic, cuối khóa tui đã đạt được High Intermediate. Thực sự là tui đã hết sợ tiếng Anh và yêu nó rồi. Thêm nữa, cảm giác khi có thể tự tin đi mua sắm ở siêu thị hay chợ bên đó làm tui hào hứng lắm. Vui không khi bạn có thể tự di chuyển, mua đồ, khám phá ở nước ngoài với vốn Tiếng Anh của mình? À còn nữa, có 2 ngày đặc biệt tui được sống ở nhà cô giáo ở 1 vùng đảo của Philippines, cảm nhận cuộc sống và giao tiếp với người dân ở đó là trải nghiêm không dễ gì có được. Chỉ có thể nói là tuyệt vời! Và tui phải cảm ơn với chính những gì mình đã trải qua. Quyết định đến Cebu JIC Language Center là một lựa chọn đúng của tui, nó cho tui quá nhiều: Tiếng Anh, trải nghiệm và những người bạn. Nếu quay lại ngày hôm đó – ngày tui quyết định, tui vẫn sẽ làm vậy vì tuổi trẻ là những năm tháng không thể lấy lại được^^
Những câu chuyện khác của tui được ví như một cuốn tiểu thuyết, sẽ có ngày tui viết tiếp, nhiều nhiều nữa về những việc tui đã làm, người người tui đã gặp, những nơi tui đã qua. Tui không giỏi nhưng tin mình có trải nghiệm. Vậy là tạm đủ với một đứa dân tộc mang trong mình khát khao vượt khỏi ao làng rồi ^^ Giờ thì tiếp tục thực hiện ước muốn của mình thôi nào…
20/09/2016
Tracy (Tracy là tên Tiếng Anh của Lan Anh nha các bạn)
Bài viết này đã được 4 năm mình post trên facebook. Đăng lên đây là chuẩn bị năm 2021 rồi nhé ạ.
Các bạn xem lại một số hình ảnh nhé, mình sẽ tìm và update sau:
Cảm ơn các bạn đã đọc!
Leave a Reply